1 00:00:01,000 --> 00:00:04,000 Một nhà soạn kịch nổi tiếng , Adrienne Kennedy 2 00:00:04,000 --> 00:00:06,000 đã viết một cuốn sách có tên là 3 00:00:06,000 --> 00:00:08,000 "Những người đã dẫn đường cho các vở kịch của tôi" 4 00:00:08,000 --> 00:00:10,000 Và nếu tôi có thể viết một cuốn sách như vậy 5 00:00:10,000 --> 00:00:12,000 nó sẽ có tên là 6 00:00:12,000 --> 00:00:14,000 "Những nghệ sĩ dẫn đường cho các buổi triễn lãm của tôi." 7 00:00:14,000 --> 00:00:16,000 bởi vì ,trong việc hiểu nghệ thuật và hiểu văn hóa, 8 00:00:16,000 --> 00:00:19,000 tác phẩm của tôi 9 00:00:19,000 --> 00:00:22,000 được tạo ra bằng việc dõi theo các nghệ sĩ 10 00:00:22,000 --> 00:00:25,000 bằng việc học hỏi xem xét các nghệ sĩ đó muốn gợi lên điều gì 11 00:00:25,000 --> 00:00:27,000 làm gì và họ là những ai 12 00:00:28,000 --> 00:00:30,000 Jay Jay trong phim " Good Times", 13 00:00:30,000 --> 00:00:33,000 ( Vỗ tay ) 14 00:00:33,000 --> 00:00:35,000 chắc hẳn là nhiều người biết đến 15 00:00:35,000 --> 00:00:37,000 bởi vì "tính bùng nổ'' của ông 16 00:00:37,000 --> 00:00:39,000 nhưng có lẽ mang ý nghĩa nhiều hơn nữa 17 00:00:39,000 --> 00:00:42,000 vì ông thật sự là người nghệ sĩ gốc Phi đầu tiên 18 00:00:42,000 --> 00:00:44,000 trong chương trình TV được phát vào ''giờ vàng" 19 00:00:45,000 --> 00:00:47,000 Jean-Michel Basquiat, 20 00:00:47,000 --> 00:00:49,000 đối với tôi rất có sức ảnh hưởng bởi vì 21 00:00:49,000 --> 00:00:52,000 ông là người nghệ sĩ da đen thực sự đầu tiên 22 00:00:52,000 --> 00:00:54,000 đã cho tôi biết tính khả thi về 23 00:00:54,000 --> 00:00:57,000 những gì mà tôi có thể theo đuổi. 24 00:00:57,000 --> 00:01:00,000 Buổi triễn lãm của tôi nói chung là về nghệ thuật 25 00:01:00,000 --> 00:01:02,000 đặc biệt là về những nghệ sĩ da đen, 26 00:01:02,000 --> 00:01:04,000 và rất khái quát 27 00:01:04,000 --> 00:01:06,000 là về con đường nghệ thuật 28 00:01:06,000 --> 00:01:08,000 có thể thay đổi cách chúng ta nghĩ 29 00:01:08,000 --> 00:01:11,000 về văn hóa và chính bản thân của chúng ta 30 00:01:11,000 --> 00:01:13,000 Mối quan tâm của tôi là về các nghệ sĩ 31 00:01:13,000 --> 00:01:16,000 những người hiểu và viết lại lịch sử 32 00:01:16,000 --> 00:01:18,000 những người nghĩ về chính bản thân của họ 33 00:01:18,000 --> 00:01:20,000 trong sự tường thuật ngắn gọn 34 00:01:20,000 --> 00:01:22,000 từ một thế giới nghệ thuật khái quát rộng lớn hơn 35 00:01:22,000 --> 00:01:24,000 nhưng họ đã tạo ra những miền đất mới 36 00:01:24,000 --> 00:01:27,000 để chúng ta thấy và hiểu. 37 00:01:27,000 --> 00:01:30,000 Chúng ta đang có ở đây hai nghệ sĩ, Glenn Ligon và Carol Walker 38 00:01:30,000 --> 00:01:33,000 là hai trong số những người thực sự tạo cho tôi 39 00:01:33,000 --> 00:01:36,000 những câu hỏi cốt yếu mà tôi muốn mang đến 40 00:01:36,000 --> 00:01:38,000 thế giới này trong vai trò là một người quản lý viện bảo tàng 41 00:01:38,000 --> 00:01:41,000 Tôi cảm thấy thích thú với ý tưởng 42 00:01:41,000 --> 00:01:43,000 tại sao và làm như thế nào 43 00:01:43,000 --> 00:01:46,000 mà tôi có thể tạo ra một câu chuyện mới 44 00:01:46,000 --> 00:01:48,000 một câu chuyện kể trong lịch sử nghệ thuật 45 00:01:48,000 --> 00:01:50,000 một câu chuyện kể của thế giới. 46 00:01:50,000 --> 00:01:52,000 Và để làm điều này, tôi biết 47 00:01:52,000 --> 00:01:55,000 rằng là tôi phải hiểu cách thức mà các nghệ sĩ vận dụng 48 00:01:55,000 --> 00:01:57,000 hiểu hơn về chốn làm việc của mỗi nghệ sỹ 49 00:01:57,000 --> 00:01:59,000 như là một phòng thí nghiệm, 50 00:01:59,000 --> 00:02:01,000 hãy tưởng tượng xem, 51 00:02:01,000 --> 00:02:04,000 việc phát minh lại viện bảo tàng như bồn trí tuệ 52 00:02:04,000 --> 00:02:07,000 và nhìn vào buổi triễn lãm 53 00:02:07,000 --> 00:02:10,000 như một tờ giấy trắng tinh, đặt những câu hỏi 54 00:02:10,000 --> 00:02:12,000 tạo ra không gian 55 00:02:12,000 --> 00:02:15,000 để nhìn và nghĩ về các câu trả lời 56 00:02:15,000 --> 00:02:17,000 Vào năm 1994 57 00:02:17,000 --> 00:02:19,000 khi tôi còn là nhân viên quản lý ở viện bảo tàng Whitney 58 00:02:19,000 --> 00:02:21,000 tôi đã mở một buổi triễn lãm có tên là " Người đàn ông da đen". 59 00:02:21,000 --> 00:02:23,000 Nó trông giống như một giao lộ 60 00:02:23,000 --> 00:02:25,000 giữa chủng tộc và giới tính 61 00:02:25,000 --> 00:02:27,000 trong nghệ thuật nước Mĩ đương đại 62 00:02:27,000 --> 00:02:29,000 Buổi triễn lãm đã diễn đạt 63 00:02:29,000 --> 00:02:31,000 những cách thức mà nghệ thuật 64 00:02:31,000 --> 00:02:33,000 có thể tạo ra không gian cho một cuộc đối thoại 65 00:02:33,000 --> 00:02:35,000 một cuộc đối thoại phức tạp 66 00:02:35,000 --> 00:02:38,000 đối thoại với nhiều, rất nhiều vấn đề 67 00:02:38,000 --> 00:02:40,000 và làm thế nào để viện bảo tàng có thể là không gian 68 00:02:40,000 --> 00:02:42,000 trao đổi các ý kiến 69 00:02:42,000 --> 00:02:44,000 Buổi triễn lãm gồm có 70 00:02:44,000 --> 00:02:46,000 hơn 20 nghệ sĩ 71 00:02:46,000 --> 00:02:48,000 với độ tuổi và sắc tộc khác nhau 72 00:02:48,000 --> 00:02:51,000 nhưng tất cả đều là nghệ sĩ da màu 73 00:02:51,000 --> 00:02:54,000 từ một quan điểm rất riêng biệt. 74 00:02:57,000 --> 00:03:00,000 Điểm đặc sắc của buổi triễn lãm này 75 00:03:00,000 --> 00:03:02,000 là cách mà nó 76 00:03:02,000 --> 00:03:05,000 thể hiện vai trò của tôi 77 00:03:05,000 --> 00:03:07,000 như một người quản lý ,một chất xúc tác 78 00:03:07,000 --> 00:03:09,000 cho buổi đối thoại đó. 79 00:03:09,000 --> 00:03:11,000 Một trong những điều xuất hiện 80 00:03:11,000 --> 00:03:13,000 rất khác biệt trong tiến trình của buổi triễn lãm này 81 00:03:13,000 --> 00:03:15,000 đó là tôi phải đối mặt với một ý kiến 82 00:03:15,000 --> 00:03:17,000 về sức mạnh của hình ảnh 83 00:03:17,000 --> 00:03:20,000 và việc hiểu lẫn nhau và hiểu chính bản thân của mỗi người có sức mạnh đến cỡ nào. 84 00:03:20,000 --> 00:03:23,000 Các bạn đang thấy hai tác phẩm mà tôi nêu ra đây, bức hình bên phải là của Leon Golub; 85 00:03:23,000 --> 00:03:26,000 bức còn lại bên trái là của Robert Colescott 86 00:03:26,000 --> 00:03:28,000 Và trong tiến trình của buổi triễn lãm 87 00:03:28,000 --> 00:03:30,000 mang tính tranh luận 88 00:03:30,000 --> 00:03:32,000 và tuyệt đối, theo tôi, 89 00:03:32,000 --> 00:03:34,000 mang tính thay đổi cuộc đời, 90 00:03:34,000 --> 00:03:36,000 theo suy nghĩ riêng về quan niệm nghệ thuật của tôi, 91 00:03:36,000 --> 00:03:39,000 trong phòng trưng bày , một phụ nữ đã đến gặp tôi 92 00:03:39,000 --> 00:03:42,000 và bày tỏ mối quan tâm của cô về bản chất 93 00:03:42,000 --> 00:03:44,000 của sức mạnh đến từ những hình ảnh 94 00:03:44,000 --> 00:03:46,000 và về việc chúng ta có thể hiểu nhau như thế nào. 95 00:03:46,000 --> 00:03:48,000 Và cô chỉ tay vào tác phẩm bên trái 96 00:03:48,000 --> 00:03:50,000 để nói với tôi rằng bức ảnh này khó giải thích như thế nào, 97 00:03:50,000 --> 00:03:53,000 khi nó liên quan đến ý tưởng 98 00:03:53,000 --> 00:03:56,000 làm thế nào người da đen được thể hiện trên bức hình. 99 00:03:56,000 --> 00:03:58,000 Và cô chỉ vào bức hình còn lại bên phải 100 00:03:58,000 --> 00:04:01,000 đối với tôi, như một sự minh họa của một kiểu nhân phẩm 101 00:04:01,000 --> 00:04:03,000 cái cần phải được phác họa 102 00:04:03,000 --> 00:04:05,000 để đối mặt với những hình ảnh trên các phương tiện truyền thông. 103 00:04:05,000 --> 00:04:08,000 Cô cho những tác phẩm này là sự xác nhận về sắc tộc 104 00:04:08,000 --> 00:04:10,000 nói một cách cơ bản đối với tôi đó là tác phẩm phía bên phải 105 00:04:10,000 --> 00:04:12,000 rõ ràng là được tạo ra bởi một nghệ sĩ da đen 106 00:04:12,000 --> 00:04:14,000 còn tác phẩm bên trái là của một nghệ sĩ da trắng 107 00:04:14,000 --> 00:04:16,000 thực vậy, 108 00:04:16,000 --> 00:04:18,000 đó là trường hợp đối lập 109 00:04:18,000 --> 00:04:20,000 Bob Colescott, một nghệ sĩ người Mĩ gốc Phi 110 00:04:20,000 --> 00:04:22,000 Leon Golub, một nghệ sĩ da trắng. 111 00:04:22,000 --> 00:04:24,000 Đối với tôi, vấn đề là ở chỗ 112 00:04:24,000 --> 00:04:27,000 trong không gian đó , trong khoảnh khắc đó, 113 00:04:27,000 --> 00:04:29,000 hơn bất cứ thứ gì; tôi thật sự 114 00:04:29,000 --> 00:04:31,000 muốn hiểu 115 00:04:31,000 --> 00:04:34,000 hình ảnh đã và có thể thể hiện như thế nào 116 00:04:34,000 --> 00:04:36,000 và các nghệ sĩ đã tạo ra một 117 00:04:36,000 --> 00:04:38,000 không gian lớn hơn cái 118 00:04:38,000 --> 00:04:40,000 mà chúng ta đã có thể tưởng tượng ra trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta như thế nào 119 00:04:40,000 --> 00:04:43,000 để tạo ra những hình ảnh này. 120 00:04:43,000 --> 00:04:46,000 Tiếp tục đi và tôi dừng ở Harlem; 121 00:04:46,000 --> 00:04:49,000 ngôi nhà của nhiều người Mĩ gốc Phi 122 00:04:49,000 --> 00:04:52,000 trái tim tinh thần 123 00:04:52,000 --> 00:04:54,000 của những trải nghiệm của người da màu, 124 00:04:54,000 --> 00:04:57,000 đây thật sự là nơi mà toàn bộ Phục Hưng Harlem đã tồn tại. 125 00:04:58,000 --> 00:05:01,000 Harlem bây giờ, đại loại là một sự giải thích 126 00:05:01,000 --> 00:05:04,000 và suy nghĩ về chính nó trong một phần của thế kỷ này, 127 00:05:04,000 --> 00:05:06,000 xem xét cả về quá khứ lẫn tương lai. 128 00:05:06,000 --> 00:05:08,000 Tôi luôn nói rằng Harlem là một cộng đồng lý tưởng 129 00:05:08,000 --> 00:05:10,000 bởi vì, không giống như những nơi khác, 130 00:05:10,000 --> 00:05:12,000 mà nó nghĩ về chính bản thân của nó trong quá khứ, hiện tại, 131 00:05:12,000 --> 00:05:14,000 và tương lai đồng thời cùng một lúc. 132 00:05:14,000 --> 00:05:16,000 Không một ai nói nó chỉ là nó trong thời điểm hiện tại này không thôi. 133 00:05:16,000 --> 00:05:19,000 Nó luôn luôn là những gì nó đã và có thể trở thành. 134 00:05:19,000 --> 00:05:21,000 Và, nghĩ về điều đó, 135 00:05:21,000 --> 00:05:23,000 công việc tiếp theo của tôi, câu hỏi thứ hai mà tôi muốn hỏi 136 00:05:23,000 --> 00:05:25,000 Liệu một viện bảo tàng 137 00:05:25,000 --> 00:05:27,000 có thể là một chất xúc tác trong một cộng đồng? 138 00:05:27,000 --> 00:05:29,000 Liệu một viện bảo tàng có thể tập hợp các nghệ nhân 139 00:05:29,000 --> 00:05:31,000 và cho phép họ trở thành những nhân tố mang tính thay đổi 140 00:05:31,000 --> 00:05:34,000 khi cộng đồng nghĩ lại về chính bản thân họ? 141 00:05:34,000 --> 00:05:37,000 Đây là Harlem, chính xác hơn là vào ngày 20 tháng một, 142 00:05:37,000 --> 00:05:40,000 đang nghĩ về chính bản thân nó trong một cách rất tuyệt vời. 143 00:05:41,000 --> 00:05:43,000 Bây giờ tôi làm việc tại bảo tàng Studio ở Harlem, 144 00:05:43,000 --> 00:05:45,000 nghĩ về các buổi triễn lãm ở đó, 145 00:05:45,000 --> 00:05:47,000 nghĩ về ý nghĩa 146 00:05:47,000 --> 00:05:49,000 của việc khám phá khả năng của nghệ thuật. 147 00:05:49,000 --> 00:05:51,000 Bây giờ, điều này có ý nghĩa gì đối với một trong số các vị ở đây? 148 00:05:51,000 --> 00:05:54,000 Trong vài trường hợp, tôi biết rằng nhiều vị ở đây 149 00:05:54,000 --> 00:05:56,000 có quan tâm đến các buổi trò chuyện về so sánh trao đổi văn hóa 150 00:05:56,000 --> 00:05:59,000 các vị quan tâm đến những ý tưởng về sáng tạo và đổi mới 151 00:05:59,000 --> 00:06:02,000 Hãy nghĩ về nơi mà các nghệ nhân có thể góp phần vào việc đó. 152 00:06:02,000 --> 00:06:05,000 Đó chỉ là một kiểu của sự ấp ủ và ủng hộ 153 00:06:05,000 --> 00:06:08,000 mà tôi đang làm, làm việc với những nghệ sĩ da màu còn trẻ tuổi. 154 00:06:08,000 --> 00:06:10,000 Hãy nghĩ về các nghệ nhân, không phải về người cung cấp nội dung, 155 00:06:10,000 --> 00:06:12,000 cho dù những người đó có thể rất giỏi về mặt đó, 156 00:06:12,000 --> 00:06:14,000 nhưng, một lần nữa, hãy nghĩ họ như là chất xúc tác thật sự. 157 00:06:16,000 --> 00:06:19,000 Viện bảo tàng Studio được thành lập vào những năm 60. 158 00:06:19,000 --> 00:06:22,000 Và tôi nói về điều này bởi vì nó quan trọng để xác định 159 00:06:22,000 --> 00:06:24,000 tính thực tiễn trong lịch sử, 160 00:06:24,000 --> 00:06:26,000 để nhìn lại năm 1968, 161 00:06:26,000 --> 00:06:28,000 trong một khoảnh khắc lịch sử trọng đại đó chính là điều này, 162 00:06:28,000 --> 00:06:31,000 và hãy nghĩ về nghệ thuật đã diễn biến sau mốc thời gian đó, 163 00:06:31,000 --> 00:06:34,000 để nghĩ về những khả năng mà tất cả chúng ta 164 00:06:34,000 --> 00:06:36,000 đang được hưởng để đứng đây trong ngày hôm nay, 165 00:06:36,000 --> 00:06:38,000 và tưởng tượng viện bảo tàng này 166 00:06:38,000 --> 00:06:40,000 đã ra đời trong một khoảnh khắc của sự phản đối kịch liệt, 167 00:06:40,000 --> 00:06:42,000 và nó là viện bảo tàng 168 00:06:42,000 --> 00:06:44,000 khám phá lịch sử và di sản 169 00:06:44,000 --> 00:06:47,000 của các nghệ nhân người Mĩ gốc Phi quan trọng 170 00:06:47,000 --> 00:06:49,000 đối với lịch sử nghệ thuật của đất nước này 171 00:06:49,000 --> 00:06:51,000 như Jacob Lawrence, Norman Lewis, 172 00:06:51,000 --> 00:06:53,000 Romare Beardon. 173 00:06:53,000 --> 00:06:55,000 Và bây giờ, đương nhiên, 174 00:06:55,000 --> 00:06:57,000 góp phần mang chúng ta đến ngày hôm nay. 175 00:06:57,000 --> 00:06:59,000 Vào năm 1975, Mohammed Ali 176 00:06:59,000 --> 00:07:01,000 đã có một buổi thuyết trình tài trường đại học Harvard 177 00:07:01,000 --> 00:07:04,000 Sau buổi thuyết trình, một sinh viên đứng lên và nói với ông rằng, 178 00:07:04,000 --> 00:07:06,000 "Hãy đọc cho chúng em một bài thơ". 179 00:07:06,000 --> 00:07:08,000 Và Mohammed Ali đáp, " Tôi, Chúng ta" 180 00:07:08,000 --> 00:07:11,000 Câu nói sâu sắc về một cá nhân và một cộng đồng, 181 00:07:11,000 --> 00:07:13,000 Trong thời điểm hiện tại bây giờ 182 00:07:13,000 --> 00:07:16,000 trong buổi trình bày của tôi về khám phá, về việc suy nghĩ về các nghệ nhân 183 00:07:16,000 --> 00:07:18,000 về việc cố gắng để định nghĩa 184 00:07:18,000 --> 00:07:20,000 bước đi văn hóa nghệ thuật da màu trong thế kỉ 21 185 00:07:20,000 --> 00:07:23,000 có thể là những gì 186 00:07:23,000 --> 00:07:25,000 Điều đó có thể mang ý nghĩa gì 187 00:07:25,000 --> 00:07:28,000 đối với những bước chuyển văn hóa trong thời điểm này, 188 00:07:28,000 --> 00:07:30,000 câu nói " Tôi, Chúng ta" dường như 189 00:07:30,000 --> 00:07:32,000 cực kì mang tính tiên đoán 190 00:07:32,000 --> 00:07:34,000 và hoàn toàn quan trọng. 191 00:07:34,000 --> 00:07:36,000 Cuối cùng, 192 00:07:36,000 --> 00:07:39,000 phần đặc biệt giúp cho tôi có khả năng này đó 193 00:07:39,000 --> 00:07:41,000 là một bộ sưu tập các buổi triễn lãm 194 00:07:41,000 --> 00:07:43,000 tất cả đều đều mang tiêu đề bắt đầu bằng chữ F 195 00:07:43,000 --> 00:07:45,000 "Freestyle","Frequency" và "Flow" 196 00:07:45,000 --> 00:07:47,000 chúng đã được trưng bày để đưa ra 197 00:07:47,000 --> 00:07:49,000 và định nghĩa 198 00:07:49,000 --> 00:07:52,000 những nghệ sĩ trẻ da đen đang làm việc tại thời điểm này 199 00:07:52,000 --> 00:07:54,000 là những người mà tôi cảm nhận chắc chắn rằng 200 00:07:54,000 --> 00:07:57,000 họ sẽ tiếp tục tiến dần lên trong những năm tới. 201 00:07:57,000 --> 00:07:59,000 Loạt triễn lãm này 202 00:07:59,000 --> 00:08:01,000 được tổ chức đặc biệt 203 00:08:01,000 --> 00:08:03,000 để cố gắng và trả lời 204 00:08:03,000 --> 00:08:05,000 vấn đề hiện tại, ngay tại thời điểm lịch sử này 205 00:08:05,000 --> 00:08:07,000 sẽ có thể là gì 206 00:08:07,000 --> 00:08:10,000 để hiểu nghệ thuật như một chất xúc tác 207 00:08:10,000 --> 00:08:12,000 nó có nghĩa là gì ở thời điểm hiện tại 208 00:08:12,000 --> 00:08:15,000 khi chúng ta định nghĩa và định nghĩa lại văn hóa 209 00:08:15,000 --> 00:08:17,000 cụ thể trong trường hợp này của tôi,văn hóa da màu 210 00:08:17,000 --> 00:08:19,000 nhưng bao quát là văn hóa nói chung. 211 00:08:19,000 --> 00:08:21,000 Tôi đã kể tên nhóm nghệ sĩ này 212 00:08:21,000 --> 00:08:24,000 xung quanh một quan điểm, cái mà tôi 213 00:08:24,000 --> 00:08:26,000 gọi là gốc da màu. 214 00:08:26,000 --> 00:08:28,000 đã thật sự định nghĩa họ 215 00:08:28,000 --> 00:08:31,000 như những nghệ sĩ người đã đến và bắt tay vào công việc của mình 216 00:08:31,000 --> 00:08:34,000 nhìn về lịch sử,nhưng bắt đầu tại thời điểm bây giờ một cách lích sử. 217 00:08:35,000 --> 00:08:38,000 Nó thật sự là một sự khai phá 218 00:08:38,000 --> 00:08:41,000 mà tôi có một số câu hỏi mới mà tôi đang muốn hỏi đây 219 00:08:41,000 --> 00:08:43,000 Những câu hỏi mới đó là: 220 00:08:43,000 --> 00:08:45,000 Là một người Mĩ gốc Phi ở đất nước Mĩ 221 00:08:45,000 --> 00:08:48,000 có ý nghĩa như thế nào, ngay bây giờ? 222 00:08:48,000 --> 00:08:51,000 Tác phẩm nghệ thuật có thể nói gì về điều này? 223 00:08:51,000 --> 00:08:54,000 Một viện bảo tàng có thể tồn tài ở đâu 224 00:08:54,000 --> 00:08:57,000 như là một nơi cho tất cả chúng ta 225 00:08:57,000 --> 00:08:59,000 để có được cuộc nói chuyện này? 226 00:08:59,000 --> 00:09:01,000 Thật ra,điều thú vị nhất về điều này 227 00:09:01,000 --> 00:09:04,000 là việc nghĩ về nhiệt huyết và sự phấn khởi 228 00:09:04,000 --> 00:09:06,000 mà các nghệ sĩ trẻ có thể mang đến 229 00:09:06,000 --> 00:09:08,000 Các tác phẩm của họ đổi với tôi là về 230 00:09:08,000 --> 00:09:10,000 không luôn luôn, chỉ đơn giản là 231 00:09:10,000 --> 00:09:12,000 về sự cải tiến thẩm mĩ 232 00:09:12,000 --> 00:09:15,000 là điều mà đầu óc họ tưởng tượng ra, là tầm hiểu biết của họ tạo ra 233 00:09:15,000 --> 00:09:17,000 và đưa ra bên ngoài thế giới này, 234 00:09:17,000 --> 00:09:19,000 nhưng có lẽ quan trọng hơn, 235 00:09:19,000 --> 00:09:21,000 thông qua sự phấn khởi của cộng đồng 236 00:09:21,000 --> 00:09:24,000 họ tạo ra tiếng nói có trọng lượng 237 00:09:24,000 --> 00:09:27,000 cái sẽ cho phép chúng ta hiểu hoàn cảnh của chúng ta, 238 00:09:27,000 --> 00:09:29,000 hiện tại cũng như tương lai 239 00:09:29,000 --> 00:09:32,000 Tôi tiếp tục bị kinh ngạc 240 00:09:32,000 --> 00:09:34,000 bởi cách thức 241 00:09:34,000 --> 00:09:36,000 mà vấn đề về sắc tộc 242 00:09:36,000 --> 00:09:39,000 có thể xảy ra ở nhiều nơi 243 00:09:39,000 --> 00:09:41,000 mà chúng ta không hề nghĩ là nó sẽ xảy ra 244 00:09:41,000 --> 00:09:44,000 Tôi luôn bị kinh ngạc 245 00:09:44,000 --> 00:09:46,000 bởi cái cách mà các nghệ sĩ đang muốn 246 00:09:46,000 --> 00:09:48,000 để thể hiện điều đó trong tác phẩm của họ. 247 00:09:48,000 --> 00:09:50,000 Đó là lý do tại sao tôi trông cậy vào nghệ thuật 248 00:09:50,000 --> 00:09:52,000 Đó là tại sao tôi hỏi những câu hỏi về nghệ thuật 249 00:09:52,000 --> 00:09:55,000 Đó là tại sao tôi tổ chức những buổi triễn lãm này 250 00:09:55,000 --> 00:09:57,000 Như tôi đã nói, buổi triễn lãm này 251 00:09:57,000 --> 00:10:00,000 40 nghệ sĩ trẻ đã làm việc trong khoảng thời gian tám năm, 252 00:10:00,000 --> 00:10:03,000 và đối với tôi nó liên quan đến những ẩn ý. 253 00:10:04,000 --> 00:10:06,000 Ngụ ý về 254 00:10:06,000 --> 00:10:09,000 việc là thế hệ này phải nói gì với những người còn lại của chúng ta 255 00:10:09,000 --> 00:10:12,000 Ngụ ý về việc là nó có ý nghĩa gì đối với những nghệ sĩ này 256 00:10:12,000 --> 00:10:14,000 để có thể ra ngoài thế giới,như tác phẩm của họ, 257 00:10:14,000 --> 00:10:16,000 nhưng không phải trong cộng đồng của họ, 258 00:10:16,000 --> 00:10:19,000 khi mọi người đang nhìn và nghĩ 259 00:10:19,000 --> 00:10:22,000 về những vấn đề mà chúng ta đối mặt 260 00:10:22,000 --> 00:10:24,000 Đó cũng là về việc nghĩ về 261 00:10:24,000 --> 00:10:26,000 tinh thần sáng tạo và nuôi dưỡng nó. 262 00:10:26,000 --> 00:10:28,000 Và hãy tưởng tượng rằng, cụ thể trong đô thị ở Mĩ 263 00:10:28,000 --> 00:10:31,000 về việc nuôi dưỡng tinh thần. 264 00:10:31,000 --> 00:10:34,000 Bây giờ, nơi nào, có lẽ, điều này chấm dứt? 265 00:10:34,000 --> 00:10:37,000 Theo tôi, 266 00:10:37,000 --> 00:10:40,000 cuộc đàm luận về văn hóa này sẽ sắp sửa hình dung lại trong bối cảnh quốc tế 267 00:10:40,000 --> 00:10:43,000 Điểm nhấn lại cuối cùng của buổi trình bày này 268 00:10:43,000 --> 00:10:45,000 được gọi là "Flow" 269 00:10:45,000 --> 00:10:47,000 với ý tưởng của việc tạo ra một 270 00:10:47,000 --> 00:10:49,000 mạng lưới thật sự 271 00:10:49,000 --> 00:10:51,000 của các nghệ sĩ trên thế giới, 272 00:10:51,000 --> 00:10:53,000 thật sự nhìn từ Harlem, không nhiều quá, 273 00:10:53,000 --> 00:10:56,000 và nhìn ra, nhưng không nhìn quá xa. 274 00:10:56,000 --> 00:10:59,000 Và "Flow" đã nhìn vào các nghệ sĩ những người con của Phi châu 275 00:10:59,000 --> 00:11:02,000 Và như nhiều người trong chúng ta nghĩ về châu lục này 276 00:11:02,000 --> 00:11:04,000 và nghĩ về những gì có nghĩa 277 00:11:04,000 --> 00:11:06,000 với tất cả chúng ta ở thể kỷ 21 278 00:11:06,000 --> 00:11:08,000 Tôi bắt đầu việc nhìn 279 00:11:08,000 --> 00:11:10,000 vào các nghệ sĩ, nhìn vào các tác phẩm nghệ thuật, 280 00:11:10,000 --> 00:11:13,000 và hình dung những gì họ có thể nói cho chúng ta về tương lai, 281 00:11:13,000 --> 00:11:16,000 những gì họ nói cho chúng ta về tương lai của chúng ta, 282 00:11:16,000 --> 00:11:19,000 và những gì họ tạo ra trong hơi hướng của 283 00:11:19,000 --> 00:11:22,000 việc đưa ra cho chúng ta khả năng to lớn này trong việc 284 00:11:22,000 --> 00:11:24,000 chứng kiến châu lục đó nổi lên 285 00:11:24,000 --> 00:11:26,000 như một phần của cuộc đối thoại lớn hơn. 286 00:11:26,000 --> 00:11:28,000 Vậy là, tôi khám phá được gì 287 00:11:28,000 --> 00:11:30,000 khi tôi nhìn vào các tác phẩm nghệ thuật? 288 00:11:30,000 --> 00:11:32,000 Tôi nghĩ về điều gì 289 00:11:32,000 --> 00:11:34,000 khi tôi nghĩ về nghệ thuật? 290 00:11:34,000 --> 00:11:36,000 Tôi cảm thấy thích sự ưu đãi mà tôi có được vì là một nhân viên quản lý viện bảo tàng 291 00:11:36,000 --> 00:11:39,000 không chỉ về việc khám phá ra nhiều tác phẩm mới 292 00:11:39,000 --> 00:11:41,000 nhiều tác phẩm hay 293 00:11:41,000 --> 00:11:43,000 mà thực sự, 294 00:11:43,000 --> 00:11:45,000 tôi đã khám phá ra chính bản thân của mình 295 00:11:45,000 --> 00:11:47,000 và khám phá những gì mà tôi có thể làm ra 296 00:11:47,000 --> 00:11:49,000 trong không gian của một buổi triễn lãm 297 00:11:49,000 --> 00:11:52,000 để nói về cái đẹp, nói về sức mạnh, 298 00:11:52,000 --> 00:11:54,000 nói về chính bản thân chúng ta, 299 00:11:54,000 --> 00:11:57,000 và nói và trò chuyện lẫn nhau. 300 00:11:57,000 --> 00:12:00,000 Đó là điều làm cho tôi thức dậy mỗi ngày 301 00:12:00,000 --> 00:12:02,000 và muốn nghĩ về 302 00:12:02,000 --> 00:12:05,000 thế hệ nghệ sĩ da màu này và nghệ sĩ trên khắp thế giới. 303 00:12:05,000 --> 00:12:07,000 Cảm ơn.